(¯`•.º-:¦:- ª(°•.† º» Tenshi To Aku «º †.•°)ª -:¦:-º.•´¯)
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Bốn Năm Phấn Hồng_ Dịch Phấn Hàn

2 posters

Go down

Bốn Năm Phấn Hồng_ Dịch Phấn Hàn Empty Bốn Năm Phấn Hồng_ Dịch Phấn Hàn

Bài gửi by Hachiko21311 Mon 14 Mar 2011 - 12:23

Hỡi các tình yêu... Hachi rất muốn up cái gì hay hay cho các tình yêu đọc, nhất là fan fic DOD, cơ mà sau một ngày xem xét, thấy cái nào cũng bị ... "đứt gánh giữa đường", như vậy sẽ làm các fan "cụt hứng"

Thế nên sau một hồi suy nghĩ, quyết định chia sẻ cho các tình yêu một cuốn sách mà Hachi thích nhất: Bốn Năm Phấn Hồng của Dịch Phấn Hàn

Một câu chuyện lột tả đúng chất những buồn vui, suy nghĩ, toan tính cũng như những bước đi bỡ ngỡ đầu tiên của một sinh viên Đại Học. Bản thân Hachi cảm thấy rất ấn tượng với giọng văn của tác giả, diễn tả rất tốt, chửi cũng rất thâm thúy =))

Hachi không hy vọng các tình yêu đọc online suốt, nếu thực sự thích hãy mua một cuốn nhé ^^~


Lời tựa


Năm 2000, mang theo sự nuối tiếc của kỳ thi đại học, tôi bước vào đại học ở Vũ Hán, một trường đại học trọng điểm. Trong cái thành phố hội tụ rất nhiều trường đại học này, trường của tôi tuy là trường điểm nhưng lại có tiếng tăm chẳng ra sao. Điều này cũng có thể liên quan đến việc trường có quá nhiều nữ sinh. Nơi nào có nhiều con gái, nơi đó có nhiều chuyện thị phi, cho dù họ là những phụ nữ lớn tuổi đã kết hôn hay là những thiếu nữ mới đôi mươi.

Bốn năm nay, tôi chưa hề hoà nhập vào cuộc sống ở trường học, chưa hề hoà nhập vào đám nữ sinh trong trường, mặc dù tôi rất gần họ, gần tới mức như không có tí ti khoảng cách nào, gần tới mức mỗi ngày đều cùng ăn, cùng ở, cùng uống, cùng ngủ. Tôi cảm thấy mình giống như một kẻ nhìn bờ đối diện, quan sát cái gọi là cuộc sống sinh viên bình yên đẹp đẽ. Tôi là kẻ ngông cuồng tới mức cảm thấy từ trước tới nay trong trường này, tôi chưa hề có đối thủ.

Tôi cho rằng mình luôn đúng, cho đến khi sắp tốt nghiệp mới phát hiện ra rằng mình đã sai.

Tôi cho rằng mình là người trong sáng, cho tới khi nhìn lại mới phát hiện ra rằng thời gian bốn năm đã biến tôi thành một người giống như hầu hết những người ở đây, cuối cùng cũng rơi vào vũng bùn nhơ.

Tôi cho rằng mình là người thuần khiết, cho tới khi viết ra những dòng này mới biết, mình không khác gì so với những nữ sinh khác, chẳng qua là tự cảm thấy mình tài giỏi hơn một chút.

Bốn năm trước, chúng tôi đều từng là gái trinh, hoặc đều thuần khiết thánh thiện như gái trinh, chúng tôi bước vào tháp ngà với tấm thân trong sáng. Chúng tôi là những thiên thần không có đôi cánh.

Bốn năm sau, chúng tôi rời nơi này, mang theo một vài thứ, để lại một vài thứ, có được vài thứ, thứ mất đi là nhiều hơn cả. Bốn năm qua đi, nhan sắc tuổi diễm lệ của tuổi xuân cũng đi qua, nhiều lắm cũng chỉ có thể giữ lại được con tim thục nữ. Đây là một cuốn tiểu thuyết về nữ sinh đại học. Nữ sinh viết tiểu thuyết của nữ sinh. Tôi là một nữ sinh thông minh. Tôi tự tin rằng khả năng "nhìn trộm" và khả năng cảm nhận của mình có thể khiến tất cả những nam sinh hay nữ sinh, đàn ông hay phụ nữ có hứng thú với nữ sinh đại học đều cảm thấy hài lòng. Cũng có thể, tôi tự cho rằng mình viết rất thấu đáo, nhưng chẳng qua chỉ là "ếch ngồi đáy giếng" mà thôi.

Tất cả các nhân vật chính đều là nữ sinh, tất cả những nhân vật có danh tính đều là nữ sinh. Những câu chuyện giữa nữ sinh với nữ sinh, giữa nữ sinh và đàn ông là những câu chuyện không bao giờ nói hết.

Nguồn lấy từ truongton.net
Hachiko21311
Hachiko21311
| Hiệp Sĩ Rùi |

Tổng số bài spam : 46
Danh tiếng : 0
Join date : 22/02/2011
Age : 31
Đến từ : ♥world in my heart♥
Humor : I want change

http://hachiko21311.wordpress.com/wp-admin/

Về Đầu Trang Go down

Bốn Năm Phấn Hồng_ Dịch Phấn Hàn Empty Re: Bốn Năm Phấn Hồng_ Dịch Phấn Hàn

Bài gửi by Hachiko21311 Mon 14 Mar 2011 - 12:28

Năm thứ nhất: Ngây ngô[/b



1. Khi đọc cần biết


Khi đọc cần biết một điều, bất luận các bạn trách cứ tôi, công kích tôi như thế nào chăng nữa nhưng xin đừng chê bai ngôi trường của tôi. Đây chỉ là một cuốn tiểu thuyết, không nên đem nó so sánh, liên hệ với thực tế.

Đối với trường đại học, chúng tôi đã từng có những khát vọng mãnh liệt biết bao, những ước mơ tươi đẹp biết bao. Tuy nhiên, từ ngày đầu tiên bước vào đại học tôi có thể dùng bốn chữ để miêu tả cảm nhận của mình: cũng chỉ thế thôi.

Bốn năm qua đi, khi ra khỏi khuôn viên trường, tôi lại một lần nữa có cảm giác bị lừa dối. Chúng tôi đã đùa cợt với cuộc sống đại học. Nhưng cuộc sống đại học cũng lừa dối chúng tôi. Sự lừa dối từ đầu đến cuối.

Khi tôi học trung học, từng có một vở kịch truyền hình có ảnh hưởng rất lớn tới những mơ tưởng tốt đẹp của tôi về cuộc sống đại học. Đó chính là vở Yêu đến cùng. Nói hơi khoa trương một chút, vở kịch này từng là một trong những động lực cho một số người vào đại học.

Cuộc sống đại học đẹp đẽ, lãng mạn xiết bao! Tất cả mọi điều tốt đẹp đều có thể tìm thấy trong trường đại học! Tuổi xuân, lý tưởng, tình yêu.

Rất hiển nhiên. Sau khi vào đại học, tôi biết mình đã phạm một sai lầm chết người là không phân biệt được sự khác biệt và mối liên hệ giữa yếu tố văn học lãng mạn với yếu tố văn học hiện thực.

Năm đó, ảnh hưởng trực tiếp của vợ kịch ấy với tôi chính là: Tôi đã lấy vẻ ngoài, cách ăn mặc, trang điểm của Văn Hụê làm hình mẫu cho chính mình. Nguyên nhân rất đơn giản, xung quanh tôi không có một nam sinh nào là không thích vai diễn này, sự thuần khiết trong sáng luôn có sức hạ gục tất cả các nam sinh. Tuy nhiên, về bản chất tôi không thật thuần khiết trong sáng, cũng không tin tưởng rằng trong thực tế cucọ sống thật sự có những nữ sinh hoàn toàn trong trắng. Những nữ sinh trong trắng theo kiểu không màng đến nhu cầu phàm tục, không có chút ham muốn vật chất, không có bất kỳ sự tự lợi cá nhân nào và không có tình dục đã gần như không còn nữa. Cứ cho là có thì cũng vì mục đích riêng, ví dụ, muốn mê hoặc một người đàn ông nào đó mới tạm thời tỏ ra như vậy. Trong trắng tạm thời không khó, trong trắng cả đời mới khó.

Tất nhiên, tôi không có vẻ đẹp của Văn Huệ. Hi hi...! Đó là sự thực không thể chối cãi.

Dưới đây, tôi phải viết thật chi tiết về cuộc sống đại học vô cùng tồi tệ của mình như ghi nợ.

Ở trường đại học, tôi không phải là một sinh viên tốt, cũng chẳng xấu. Cũng giống như đa số các sinh viên đại học khác, cuộc sống đại học chẳng có gì hay ho đáng nói - một cuộc sống khá là khó chịu. Khi học trung học, không thể chịu nổi những kỳ thi và xếp thứ vô cùng vô tận, mong ước vào đại học để có thể có một trời tự do. Vào đại học rồi, tự do nhiều đến nỗi có những lúc nhàn rỗi không thể chịu được cái hư không: không tiền, không người yêu, không việc làm, muốn làm cũng không có nghị lực. Thế là lại mơ ước rằng tốt nghiệp thì có thể kiếm tiền, nổi dang và sống cuộc sống như mọi người.

Không nhẫn nhịn, cũng không cam tâm.

Tôi đã có tâm lý này từ ngày đầu tiên bước vào đại học. Vì một chút hồ đồ, thế nào tôi lại chui vào trong ngôi trường này? Thế nào tôi lại không thi đỗ vào Đại học Bắc Kinh? Thật đen đủi, làm sao tôi lại bị cảm nắng đúng lúc thi đại học cơ chứ?

Tôi không cam chịu. Bứt rứt không yên. Tự cao tự đại. Tôi nghĩ, có lẽ mình sẽ không tìm thấy đối thủ ở ngôi trường này. Cảm thấy không gian của trường học khiến tôi phiền muộn, khiến tôi ngột ngạt không chịu được.

Xin nói rõ một chút về trường chúng tôi. Trường chúng tôi cũng không phải là ghê gớm lắm, vì ít ra thì ở tỉnh Hồ Bắc, nó cũng không được coi là một trường đại học trọng điểm phải kể đến đầu tiên. Tôi hoàn toàn không có ý chê bai ngôi trường của mình. Một chút cũng không! Đối với ngôi trường đại học của mình, tôi cũng chỉ giới thiệu như thế thôi. Cứ cho là tôi có thể trách cứ trường học của mình, nhưng các bạn thì không, bởi vì đó là trường của tôi.

Không nên đoán xem tôi học trường nào, không nên, bởi vì khi tôi viết về một số mặt tối trong trường đại học thì đã là chê bai chính ngôi trường của tôi. Cho dù nó có tồi tệ đến thế nào đi nữa thì nó cũng là trường của tôi, những ngày tháng tươi đẹp nhất tuổi thanh xuân của tôi đã trôi qua ở đó; cứ cho là những ngày tháng đó không đẹp lắm thì cũng không thể trách cứ ngôi trường, mà chỉ nên trách chính bản thân tôi.

Ở bất cứ một trường học nào, những sinh viên bình thường thì đều giống nhau, còn những sinh viên nổi trội thì mỗi người một vẻ rực rỡ huy hoàng.

Tôi chỉ là một sinh viên bình thường; chính ngôi trường của tôi đã cưu mang và khuôn đúc ra tôi như thế. Không có gì đáng nói.


Được sửa bởi Hachiko21311 ngày Mon 14 Mar 2011 - 12:31; sửa lần 1.
Hachiko21311
Hachiko21311
| Hiệp Sĩ Rùi |

Tổng số bài spam : 46
Danh tiếng : 0
Join date : 22/02/2011
Age : 31
Đến từ : ♥world in my heart♥
Humor : I want change

http://hachiko21311.wordpress.com/wp-admin/

Về Đầu Trang Go down

Bốn Năm Phấn Hồng_ Dịch Phấn Hàn Empty Re: Bốn Năm Phấn Hồng_ Dịch Phấn Hàn

Bài gửi by Krill Mon 14 Mar 2011 - 12:30

ồ cuốn này có thấy định mua, nghe đồn hay lắm.......nhưng ko có tiền đành thôi đang định mua cuốn phấn hao lầu xanh nè^^
Krill
Krill

Tổng số bài spam : 19
Danh tiếng : 0
Join date : 01/03/2011
Age : 31
Đến từ : drawing, read manga, anime, sleep
Humor : descriptable

Về Đầu Trang Go down

Bốn Năm Phấn Hồng_ Dịch Phấn Hàn Empty Re: Bốn Năm Phấn Hồng_ Dịch Phấn Hàn

Bài gửi by Hachiko21311 Mon 14 Mar 2011 - 12:32

Vậy đọc onl tạm đi ^^, 1 ngày hachi up 2 chap
Hachiko21311
Hachiko21311
| Hiệp Sĩ Rùi |

Tổng số bài spam : 46
Danh tiếng : 0
Join date : 22/02/2011
Age : 31
Đến từ : ♥world in my heart♥
Humor : I want change

http://hachiko21311.wordpress.com/wp-admin/

Về Đầu Trang Go down

Bốn Năm Phấn Hồng_ Dịch Phấn Hàn Empty Re: Bốn Năm Phấn Hồng_ Dịch Phấn Hàn

Bài gửi by Hachiko21311 Mon 14 Mar 2011 - 12:33

2. Thêm vào một nhân vật

Khuôn viên trường đại học là một sân khấu. Mỗi một sinh viên là một khán giả và cũng là một diễn viên, luôn luôn tỉnh táo trong câu chuyện của người khác nhưng lại mù quáng trong câu chuyện của chính mình.

Cuộc sống đại học là thứ quả được bọc một vỏ ngoài tươi non, nhưng rất nhiều phần thịt quả lại hỏng nát, tất cả những người con Trung Quốc đều phải dựa vào nỗ lực của chính mình để hái được thứ quả này. Khi hái được quả và bóc vỏ mới biết được phần thịt quả đã hỏng nát. Kể cả những quả nhìn có vẻ đẹp đẽ mê hồn.

Năm 2000, tôi đến trường đại học này mang theo cả sự nuối tiếc của kỳ thi đại học. Tôi không cam tâm. Người con trai tôi thích đã đến Đại học Thanh Hoa. Khi cậu ấy đi tôi không biết phải tạm biệt thế nào. Cậu ấy là người cuối cùng khép lại những tình cảm chân thành, trong sáng thời trung học của tôi, từ đó mỗi người mỗi ngả. Tôi viết về cuộc sống đại học mà từ đầu đã nhắc đến cậu ta sở dĩ là vì:

1. Nếu không vì cậu ta thì tôi đã không phải thi vào một trường đại học mà tôi không hài lòng thế này. Chắc chắn có người sẽ nói rằng tôi lấy cớ thật vô liêm sỉ. Không đâu đã đỗ một trường đại học tốt, lại còn trách người khác. Đúng vậy, tôi là kẻ thích mượn cớ cho sự thất bại, hèn yếu và hư vinh của bản thân. Những cái cớ thành hay không thành đều khiến cuộc sống của tôi trở nên nhẹ nhàng hơn một chút, gánh nặng trong lòng cũng bớt đi một chút. Kiếm cớ đã thành một trong những nguyên tắc sống của tôi. Trong cuốn tiểu thuyết này, tôi còn có thể không ngừng kiếm cớ cho những việc mình đã làm sai, nếu như bạn thấy khó chịu thì đừng đọc tiếp. Còn về việc, tại sao vì cậu ta mà tôi bị đẩy đến ngôi trường này, chương sau sẽ kể.

2. Không vì cậu ta thì tôi cũng không đến nỗi phải đợi đến năm thứ hai mới bắt đầu tình yêu thời đại học của mình. Vậy là tình yêu thuở đại học của tôi kém một tuổi so với người khác. Nói như vậy chắc bạn cũng hiểu. Cũng có nghĩa là, khi học trung học tôi thích cậu ta, đến năm thứ nhất tôi vẫn thích cậu ta, năm thứ hai thì không thích nữa. Còn tại sao lại như vậy, chương sau sẽ rõ.

Thực ra hai lý do trên đều là tôi đang mượn cớ. Cô giáo ngữ văn nói với chúng tôi rằng khi viết văn phải xoay quanh chủ đề, không được lệch khỏi trung tâm. Tôi muốn viết về cậu ta nhưng lại cảm thấy nó lệch lạc với chủ đề cuộc sống đại học này. Cho nên ở trên tôi đã nhắc đến hai lí do. Đây là cuốn sách đầu tiên của tôi, tôi đưa cậu ta vào là để hồi tưởng về một người mà tôi đã từng yêu sâu sắc, hồi tưởng về một người tôi thích nhưng lại không thích tôi.

Trong cuốn Biên thành có một đoạn như sau: "Nhà thơ có thể viết một bài thơ hay cả một tập thơ dựa trên một chuyện nhỏ, nhà điêu khắc có thể tạc một tảng đá thành tượng người sống động như thật, hoạ sĩ lại bằng từng nét xanh, nét hồng, nét xám vẽ ra từng bức tranh đầy màu sắc hấp dẫn, có ai mà không muốn nhớ về một hình ảnh tươi vui hay là một cái nhíu mày ra hiệu." Đây là câu chuyện dài đầu tiên tôi viết nên không thể không đưa cậu ta vào. Để không quá đột ngột nên tôi đã tìm ra hai cái cớ ở trên.

Tại sao cậu ta không thích tôi? Nói rõ tại đây hình như là hơi sớm.

Nhưng tôi tin rằng, có một phần mà khi mọi người đọc đến đó nhất định sẽ có sự phỏng đoán như thế, tôi, Dịch Phấn Hàn cũng áy náy trong lòng lắm.

Do đó, tôi cần phải thanh minh một chút, tôi khẳng định là mình không xấu, tôi lấy tư cách cá nhân đảm bảo điều đó. Nói tôi là cô gái đẹp cũng không phải là nói quá. Hiện tại tôi và cậu ấy không ở bên nhau, tôi đã giải thích hợp lý rằng: thời trung học, tình yêu là thứ xa xỉ, rất ít người có được. Lên đại học, tình yêu là thứ bình thường, không có gì ghê gớm cả.

Bạn xem, tôi lại đang mượn cớ cho việc cậu ta không yêu tôi. Cậu ta không yêu tôi, không phải vì tôi không đủ ưu tú, mà vì thời trung học chúng tôi không có dũng khí và tiền bạc để có được thứ xa xỉ đó.
Hachiko21311
Hachiko21311
| Hiệp Sĩ Rùi |

Tổng số bài spam : 46
Danh tiếng : 0
Join date : 22/02/2011
Age : 31
Đến từ : ♥world in my heart♥
Humor : I want change

http://hachiko21311.wordpress.com/wp-admin/

Về Đầu Trang Go down

Bốn Năm Phấn Hồng_ Dịch Phấn Hàn Empty Re: Bốn Năm Phấn Hồng_ Dịch Phấn Hàn

Bài gửi by Hachiko21311 Tue 15 Mar 2011 - 17:35

3. Sáu cô nữ sinh

Cuộc sống đại học này tính từ ngày tôi đi báo danh. Ngày ấy đã rất lâu rồi, nhưng những chuyện phía sau rất đặc sắc.

Ngày báo danh, khắp nơi trong trường toàn là người. Khi nộp phí báo danh ở phòng thể dục tôi nghĩ: nếu lúc này có một kẻ cướp giật hay một tên trộm trà trộn vào thì chúng giàu to rồi. Lúc đó suy nghĩ của tôi thật quái lạ. Ngôi trường rất đẹp. Đó luôn là một bộ mặt hào nhoáng hấp dẫn tôi. Tôi thích những khu giảng đường trong trường đại học, hoặc là rất hoành tráng hoặc là rất cổ kính. Điều đó khiến tôi cảm nhận được ngay sự khác nhau giữa đại học và trung học, cảm nhận một cách trực quan như thầy cô trung học thường nói với chúng tôi: "Đại học có một không gian rộng lớn hơn". Quả thực là có không gian rộng lớn, chỉ về "diện tích" kiến thức cũng đã lớn hơn nhiều so với trung học. Những khu giảng đường san sát đều là xây mới, những tấm kính màu xanh lục được gắn ngay ngắn trên những bức tưùơng màu trắng, tôi thích cái phong cách thanh toát mà đơn giản như thế. Phía Bắc có một số khu giảng đường đã rất cũ rồi. Gạch đỏ ngói xanh, cầu thang gỗ, đi bên trên sẽ lắc lư nhẹ. Lớp mạt bụi mờ vẩn nhẹ phía trên, không biết bao nhiêu năm đã trôi qua, không biết bao nhiêu hạt bụi mất dấu trong những kẽ hở của gạch ngói, sau đó lại bị những hạt bụi khác che mất. Những công trình kiến trúc cổ ấy khiến tôi thích ngôi trường này hơn.

Lúc vào trường tôi phải chạy rối lên đi nộp tiền, mua phiếu ăn, tìm phòng ở, trông đông ngó tây, đúng thật là lớ nga lớ ngớ.

Nhà trường phân đến sáu người một phòng. Sáu người trong bốn năm có thể diễn ra rất nhiều màn kịch vui buồn.

Trước tiên, xin giới thiệu một chút về sáu người cùng phòng chúng tôi. Tất cả đều là sinh viên của khoa Văn học.

Tôi - Dịch Phấn Hàn. Không thích nói chuyện, cũng không tự giới thiệu nhiều nữa. Nếu bạn có hứng thú hãy đọc từ từ. Tôi không phải là người tốt cũng chẳng phải người xấu. Về sau trong trường đại học có một cô giáo đã nói: "Căn nguyên tính cách trong sự hình thành bi kịch chính là ở chỗ những người đó không phải là người xấu cũng chẳng phải là người tốt, không thiện không ác". Tôi nghe được câu nói này trong lúc mơ màng ngủ, tôi khâm phục và tôn kính cô vô cùng. Ngay lập tức quyết định về sau sẽ bái cô là sư phụ, học hành chăm chủ. Đâu ngờ khi tiết học đó kết thúc cô nói: bài học của học kỳ này đến đây là hết. Tiết sau chúng ta sẽ đưa ra giới hạn chương trình thi.

Chương Hàm Yên, người sao tên vậy, mặt mày cô tỏ rõ một sự dửng dưng lãnh đạm có đến vài phần cái chất của Lâm Đại Ngọc. Vô cùng lãng mạn, siêu tiểu tư sản, có thể gặp gió rơi lệ gặp trăng ngâm thơ, không có cái chất dung tục như người thường. Bố cô là một ông chủ lớn. Ngày đến báo danh, con BMW của bố cô khiến mọi người phải chú ý. Một cô em giàu nhất phòng.

Trịnh Thuấn Ngôn, cô gái học hành chăm chỉ nhất. Trường đại học cần có một số người như thế để khích lệ sự nhiệt tình học tập của những người khác, bởi vì, với rất nhiều sinh viên mà nói, việc học tập trong trường đại học đã trở thành một việc mà lực có thừa nhưng tâm không đủ. Cô ấy không nhiều lời, là người tốt. Một cô bạn có tiền đồ nhất. Sự cần mẫn, chịu khó của cô ấy khiến tôi nhớ lại thời trung học của mình. Năm thứ nhất đại học biết bao lần tôi chiêm ngưỡng bóng dáng say sưa, hăng hái đầy quyết tâm của cô ấy. Nhưng không ngờ cô ấy lại hỏi tôi một câu kinh khủng rằng phải chăng tôi có "ý đồ" gì với cô ấy, sao lại có ánh mắt nặng sâu tình cảm đến thế.

La Nghệ Lâm, người duy nhất sau này trở thành nhân viên chính phủ trong số những người cùng phòng chúng tôi. Cô là chủ tịch hội sinh viên, từng là lớp trưởng, bí thư chi đoàn, đoàn trưởng của một đoàn nào đó, chủ tịch một hiệp hội nào đó. Nếu cấp bậc, danh hiệu cũng có trọng lượng thì thể trọng của cô ấy đã quá tiêu chuẩn rồi, như thế chúng tôi đã không phải ngày nào cũng nghe cô ấy dạy rằng: "Vóc dáng các cậu đẹp như vậy lại cứ kêu gào đòi giảm béo". Cô gái này... thật không muốn nói với cô ấy cái gì nữa. Nhưng nói thật, ngày đầu tiên gặp cô ấy, tôi cảm thấy quả thực cô ấy cũng có vài phần xinh đẹp.

Tô Tiêu, một cô gái vô cùng xinh đẹp. Trước khi gặp Tô Tiêu, tôi thấy La Nghệ Lâm đã xinh đẹp lắm rồi. Sau khi Tô Tiêu xách hành lý vào phòng ký túc xá, tôi ngay lập tức thay đổi nhận xét ban đầu của mình. La Nghệ Lâm cũng chỉ là có vài phần xinh đẹp mà thôi. Cho nên La Nghệ Lâm hoàn toàn có lý do để so sánh và công kích Tô Tiêu. Dáng người của Tô Tiêu cực kỳ đẹp, một cô gái 18 tuổi có thể có một vóc dáng đẹp như vậy thật khiến những người bạn nhỏ bé chúng tôi không theo kịp, lúc đầu còn không tiện nói, sau quen rồi chúng tôi rất hay vuốt ve người cô ấy rồi kinh ngạc thốt lên: "Sao có thể như thế được nhỉ? Mẹ bạn làm thế nào mà sinh ra bạn đẹp thế? Đẹp đến thế là cùng!". Thướt tha mà không gầy yếu, đầy đặn mà không có một ngấn thịt nào. Nhất là khuôn mặt cô ấy, nước da hồng phấn, đôi mắt không to, nhưng các nét trên khuôn mặt cô ấy thật đẹp. Ngũ quan thanh thoát đẹp đẽ, không thể chê vào đâu được. Đã nhìn cô ấy một lần tôi không thể không nhìn lần thứ hai. Một cô gái đẹp thật sự! Thành thực mà nói, Tô Tiêu là cô gái đẹp nhất mà từ nhỏ tới lớn tôi từng gặp. Những chàng trai trẻ đều tâm nguyện cho rằng người đẹp nhìn đâu cũng thấy đẹp - tâm hồn đẹp, vóc dáng đẹp, đôi má đẹp. Thế nên tôi phải nói với những chàng trai trẻ trong trường rằng, những vẻ đẹp đó không phải bạn muốn là được, tất cả cái đẹp đều phải trả giá, đặc biệt là tiền bạc. Tôi quen gọi chung những chàng trai xung quanh mình là đàn ông. Bởi vì, nói đàn ông mới có thể tổng kết được càng nhiều những đặc tính chung. Trong cuốn tiểu thuyết này, tôi có thể nói với rất nhiều chàng trai rằng khi tìm một cô gái trong khuôn viên trường nêu chú ý từng li từng tí. Hãy tin tưởng vào khả năng "nhìn trộm" của tôi. Nhưng tối hôm đầu tiên, sau khi Tô Tiêu tẩy trang xong, tôi đã trừ đi 10 điểm của cô ấy. Vừa vào trường đã trang điểm như vậy, lại càng khiến những người bạn nhỏ chúng tôi không theo kịp. Tuy nhiên, cứ cho là không trang điểm thì trong số những cô gái mà tôi từng gặp Tô Tiêu vẫn là người đứng đầu.

Diệp Ly, lần đầu gặp, cô ấy tết hai bím tóc, khuôn mặt đen đúa. Đó là cô gái duy nhất trong phòng đến từ nông thôn.

Tôi vẫn phải nói rõ lại một chút về dung mạo của tôi từ một góc độ khác. Bởi vì vấn đề dung mạo này ở một mức độ nhất định có thể ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa những nữ sinh cùng phòng với nhau. Nếu phân hoá đẳng cấp dựa vào dung mạo thì đại khái tôi và La Nghệ Lâm cùng một cấp. Giới thiệu nh vậy chỉ là để những yêu cầu cần có của tình tiết câu chuyện một lần nữa được nhấn mạnh, mọi người không nên có thái độ thất lễ.

Vào ngày đầu tiên ghi tên, còn xảy ra 1 chuyện nhỏ ngoài ý muốn. La Nghệ Lâm là người chuyển vào gần cuối cùng. Khi đó cả ba chiếc giường tầng đều bị Trương Hàm Yên, Trịnh Thuấn Ngôn, Diệp Ly chiếm lĩnh rồi. La Nghệ Lâm vừa bước vào phòng nhìn thấy tấm trải giường của Diệp Ly vẫn chưa trải xong mà hcỉ để một cái va li lên chiếm chỗ. Không nói đến câu thứ hai, cô bèn bỏ va li của Diệp Ly xuống, sau đó bảo mẹ nhanh chóng theo lên giúp cô ấy trải chăn gối ra. Chương Hàm Yên nói nhỏ một câu "chiếc giường ấy hình như đã có người rồi." La Nghệ Lâm và mẹ cô giả vờ như không nghe thấy gì. Lúc đó tôi chăm chú quan sát La Nghệ Lâm một lượt, làn da trắng sạch, lông mày đậm, mắt to, đôi lông mày của cô ấy sửa cao, cái nét cao mảnh ấy không giống ở một người an phận thủ thường. Không liên quan đến tôi. Tôi vẫn tiếp tục lặng im. Diệp Ly quay về ký túc xá và ngạc nhiên khi thấy La Nghệ Lâm nằm nghỉ trên giường và va li của mình nằm yên vị dưới đất. La Nghệ Lâm lập tức ngồi dậy và nói: "Va li của cậu à? Thật ngại quá, tớ đã trải giường xong rồi, cậu xem nếu chuyển đi chuyển lại thì thật phiền phức...".

Diệp Ly không nói gì. La Nghệ Lâm vội vàng đưa qua hai chai nước uống, rồi lại sắp xếp giúp Diệp Ly trải giường.

Chuyện đó đã được thu xếp ổn thoả như thế.

La Nghệ Lâm hành động đâu ra đấy, tư duy nhạy bén, ăn nói khéo léo. Đúng là một người tài không dễ có được. Ngày đầu tiên tôi đã nhìn ra đây không phải là người an phận thủ thường.

Nguồn lấy từ truongton.net
Hachiko21311
Hachiko21311
| Hiệp Sĩ Rùi |

Tổng số bài spam : 46
Danh tiếng : 0
Join date : 22/02/2011
Age : 31
Đến từ : ♥world in my heart♥
Humor : I want change

http://hachiko21311.wordpress.com/wp-admin/

Về Đầu Trang Go down

Bốn Năm Phấn Hồng_ Dịch Phấn Hàn Empty Re: Bốn Năm Phấn Hồng_ Dịch Phấn Hàn

Bài gửi by Hachiko21311 Wed 16 Mar 2011 - 21:54

4. Luyện tập quân sự

Ngay cả phương hướng xuôi ngược của trường còn chưa nắm rõ, chúng tôi đã bắt đầu cuộc sống luyện tập quân sự khổ không tả xiết.

Đối với tôi mà nói, luyện tập quân sự còn đau khổ hơn cả thi đại học. Tôi có thể chịu sự giày vò về tinh thần nhưng không thể chịu đựng được sự đau đớn về thể xác. Bởi vì ý chí tôi kiên cường nhưng thân thể lại yếu đuối. Về cơ bản, tôi cũng không biết ý nghĩa của việc luyện tập quân sự là gì. Tôi không tin luyện tập một tháng có thể bồi dưỡng được phẩm chất bền bỉ và khí chất của quân nhân. Nếu là đại biểu cho cái gì đó, tôi sẽ đại biểu cho đông đảo học sinh - sinh viên đưa đơn xin huỷ bỏ luyện tập quân sự. Tôi là đại biểu gì chứ? Không phải. Cho nên các anh chị em sinh viên, các bạn vẫn phải tiếp tục chịu đựng sự giày vò của luyện tập quân sự, nhưng ở đây tôi có thể nói cho bạn ba bí quyết trốn tránh khó nhọc. Tôi đã từng sớm nói rằng tôi không phải là một sinh viên tốt, nếu bạn muốn được bình chọn là một tấm gương trong luyện tập quân sự gì đó thì ở đoạn dưới đây bạn có thể bỏ qua không xem nữa. Nếu bạn giống tôi - một sinh viên không tốt cũng chẳng xấu, thì tôi có thể dạy bạn một vài mẹo khá thực dụng.

1. Làm giấy chứng nhận rằng, bạn bị viêm da, dị ứng với ánh nắng, mà mắc bệnh này thì không thể phơi nắng. Phạm vi thích hợp: trong nhà có bác sĩ hoặc trong số người thân có người làm bác sĩ.

2. Khi nghỉ giải lao giữa giờ tập hãy nghĩ cách bôi mực đỏ dưới mũi, chú ý nhất định phải bôi cho khéo, phải giống như bị chảy máu mũi vậy. Liên tục ba lần, sau đó hãy nói với thầy giáo rằng bạn bị nóng trong, cứ phơi nắng là bị chảy máu cam, nên không thể phơi nắng được. Do đó, mỗi lần sau khi tập quân sự được mười phút, hãy nói với thầy giáo bạn sắp bị chảy máu cam rồi xin phép nghỉ. Thầy giáo nhất định sẽ cho phép. Con người là vô cùng đáng quý. Vì huấn tập quân sự mà mất mạng thì chẳng hay ho gì. Phạm vi thích hợp: người chân tay linh hoạt, nhanh nhẹn, kỹ năng diễn xuất phải đạt đến một trình độ nhất định.

3. Nếu bạn đủ gan, bạn có thể thử mùi vị trốn học từ khoá luyện tập quân sự. Yên tâm, không sao cả, cùng lắm là năm sau lại tập quân sự hoặc không có học phần luyện tập quân sự. Phạm vi thích hợp: người trơ tráo, người không lấy những học sinh ưu tú làm tấm gương.

Cả ba cách này tôi đều từng dùng qua, cho nên cả khoá luyện tập quân sự tôi chỉ đi ba buổi đầu. Ba buổi đầu dùng cách thứ hai, tổng cộng tập quân sự có ba tiếng đồng hồ. Tiếp đến ngày thứ tư dùng cách thứ ba, sau khi bị thầy phụ đạo ra lệnh cấm không được bỏ luyện tập quân sự, thì bắt đầu kêu khổ với gia đình, dùng đến cách thứ nhất. Kết quả là gia đình gửi lên giấy chứng nhận chỉ viết là nghỉ bốn ngày. Tôi tức muốn chết. Bác sĩ kiêm cả nhà thư pháp, thảo chữ là sở trường. Tôi vẽ mất một buổi tối, vẽ hết nửa quyển vở, cuối cùng cũng bắt chước chữ bác sĩ như thật, thế là đưa bút viết thêm vào phía dưới tờ chứng nhận: Không được ra nắng, yêu cầu trong vòng một tháng chỉ hoạt động trong phòng. Hôm đó, tôi phát hiện điểm loé sáng trong chính con người mình, đó là có năng khiếu thư pháp. Tôi, một người khá là có sở trường mơ mộng, tối hôm đó đã có một giấc mơ: khi lớn tuổi nếu trở thành một nhà thư pháp nổi tiếng, tôi phải đề chữ khắp nơi trong trường Đại học Bắc Xoa. Giấc mơ đó khiến tôi vui tới mức cười tỉnh cả ngủ.

"Đại công cáo thành". Chiến dịch đầu tiên từ khi nhập học tôi đã đánh thắng một cách thành công.

Về chuyện luyện tập quân sự còn có điều này nữa, khi luyện tập quân sự trong giới nữ sinh truyền tai nhau chuyện mấy cô gái nào đó và mấy thầy dạy quân sự có quan hệ tình cảm. Ví dụ, thầy giáo có thể quan tâm đặc biệt tới các cô ấy, hay khi nghỉ giải lao thầy giáo đến sát các cô gái nói chuyện. Muốn giữ mình trong sạch hãy bắt đầu từ lúc luyện tập quân sự, yêu đương bất chính với thầy dạy quân sự có thể khiến bạn không cách nào thoát khỏi vết đen ấy trong bốn năm học đại học. Hơn nữa, mọi người lại vô cùng nhiệt tình trong việc truyền bá và thêm mắm thêm muối cho chuyện tình yêu bất chính ấy; trong quá trình thêm mắm thêm muối họ sử dụng rất nhiều các thủ đoạn tu từ, các biện pháp tưởng tượng, ví von... thành ra có thể bạn chỉ chụp với thầy giáo một vài kiểu ảnh hay khi chia tay bạn khóc giống như có chuyện gì đso xảy ra thì qua những câu chuyện sau khi được thêm thắt, không chừng có tình tiết bạn đã lên giường với thầy dạy quân sự. Bước vào đại học, cuối cùng cũng có thể đường đường chính chính yêu một người, một lần yêu, nhưng đừng giống như phát dục; chưa kịp qua lại làm quen với các nam sinh đã nhanh chóng tìm một đối tượng gửi gắm tình cảm rồi yêu một thầy dạy quân sự nào đó. Đằng sau còn có một hàng dài đàn ông đang xếp hàng, hãy xem xét kỹ vài lượt đã. Cho nên nhất định không được lăng nhăng với thầy giáo khi luyện tập quân sự.

Trong đợt luyện tập quân sự, những nữ sinh thu hút sự chú ý của mọi người đều là những nữ sinh đặc biệt hoạt bát. Nếu bạn muốn theo con đường làm sĩ quan quân đội thì luyện tập quân sự là một cơ hội tốt, hãy tỏ ra tích cực một chút, mạnh dạn một chút, nói nhiều một chút, động tác chuẩn xác một chút, hát to một chút, chủ nhiệm lớp và thầy hướng dẫn sẽ để mắt đến bạn, nếu không muốn làm cuộc bầu cử dân chủ thì thường họ sẽ chỉ định những người năng động đó làm cán bộ lớp.

Tô Tiêu và La Nghệ Lâm lần lượt đại diện cho hai trường hợp mà tôi đưa ra ở trên.

Bản thân Tô Tiêu không phải là đặc biệt xuất chúng, cô ấy luôn có chỗ đứng trong đám nữ sinh, đàn ông thực ra khó mà không chú ý đến cô ấy.

Lần thứ hai tôi tham gia luyện tập quân sự, khi nghỉ giải lao, Chương Hàm Yên ngồi bên cạnh tôi đã nháy mắt ra hiệu bảo tôi nhìn Tô Tiêu.

Mặc dù quần áo đều là một màu xanh nhưng tôi rất nhanh chóng tìm ra Tô Tiêu, có thể nói thế này, cho dù phải mặc thứ đồng phục quân sự thùng thình ấy cô ta vẫn khó mà giấu được vẻ đẹp của mình. Cô ấy đứng đó nói chuyện với một thầy dạy quân sự, ánh nắng như lửa đốt chiếu trên khuôn mặt cô ấy, thầy dạy quân sự đứng quay lưng về phía chúng tôi, ánh sáng làm Tô Tiêu rất chói mắt, nhìn thầy giáo cười tươi rói. Cô ấy đứng đấy, vừa cười nói gì đó với thầy giáo. Rất nhiều nữ sinh cứ ngó nghiêng về phía ấy.

Một lần, hai lần rồi rất nhiều lần như thế. Xem ra cô nữ sinh này đã dự tính không cam chịu làm kẻ cô đơn trong bốn năm đại học.

Sau này tôi chẳng bao giờ tham gia luyện tập quân sự nữa. Mỗi khi ở phòng kí túc xá có người về sớm là họ liền ngồi túm tụm bàn tán về Tô Tiêu, hết bàn tán về Tô Tiêu lại bàn tán về La Nghệ Lâm. Nào là Tô Tiêu có bộ mặt lẳng lơ, suốt ngày liếc mắt đưa tình với mấy thầy dạy quân sự. Nào là La Nghệ Lâm to gan thế nào, thích thể hiện bản thân thế nào, thích chủ động tìm đến thầy dạy quân sự và thầy hướng dẫn để nói chuyện phiếm thế nào.

Ở khoa Văn học của chúng tôi khoá đó, về chuyện quan hệ giữa sinh viên và thầy dạy quân sự đã có Tô Tiêu và La Nghệ Lâm đảm nhiệm hai vai diễn chính. Tôi làm chứng, hai cô gái ấy và thầy dạy quân sự chỉ là vài lần mặt đối mặt và nói nhiều hơn vài câu. Nhưng hai năm sau dân cư trong trường đơm đặt câu chuyện đó như thế nào thì không rõ.

5. Cái gì cũng có giá của nó

Sau khi đợt luyện tập quân sự kết thúc, tính nết của mọi người về căn bản đã dần dần bộc lộ, ví dụ, Chương Hàm Yên với dáng vẻ một cô con gái nhà giàu, phong thái vô cùng hấp dẫn, khi ăn cơm luôn luôn đặt sẵn một cốc nước lọc và một tấm khăn ăn lớn mới có thể động đũa; khi uống cà phê nhất định phải dùng cái cốc nhỏ màu nâu của cô ấy, khi uống nước hoa quả nhất định phải dùng chiếc cốc thuỷ tinh to rộng miệng. Cô ấy không nói to với người khác, đại khái mà nói, cô ấy nói chuyện với tôi rất nhiều, vì cô ấy bảo cảm giác mà tôi mang lại cho cô ấy rất giống với một người bạn trung học của cô ấy, bây giờ ở Canada. Tôi không có ác cảm với cô ấy nhưng lại có cảm giác xa cách.

Ví dụ, người bộc trực vui vẻ nhất trong phòng kí túc xá là La Nghệ Lâm, không đến một tháng chúng tôi đã nắm được cô ấy từ nhỏ tới lớn học ở đâu, đã từng làm chức gì, đạt được bao nhiêu giải thưởng, có bao nhiêu chàng trai từng thích cô ấy, vân vân. Tôi khá là ghét kiểu con gái ồn ào, ngay từ đầu tôi đã không có thiện cảm gì với cô ấy. Người nói nhiều rất dễ thành nói dại. Bởi vì tôi cảm thấy mình còn thiếu kiến thức nên tôi không thích nói. Có một nhà triết học Hy Lạp cổ nói với chúng ta rằng "Không biết tri thức còn thiếu của mình chính là thiếu tri thức gấp đôi". Tôi đã lĩnh hội sâu sắc câu nói này.

Còn về người đẹp Tô Tiêu, cô bạn của chúng ta, là một người đẹp phải có tư thế và dáng vẻ của người đẹp. Ví dụ, khi nghe điện thoại thì giọng nói cố ý phải điệu một chút, âm cuối phải kéo dài một chút, nếu đối phương nói điều gì đó không hợp ý, cô ấy liền trầm xuống một lúc lâu. Vì vẻ đẹp của mình, cứ 10 giờ tối là cô ấy đã lên giường đi ngủ và còn không cho người khác nói chuyện. Hễ thấy bạn học mua bộ quần áo mới cô ta liền rối rít không ngớt, lại gần hỏi han tỉ mỉ, mua ở đâu rồi bao nhiêu tiền. Về vấn đề làm đẹp và trang phục, cô ấy tỏ ra sốt sắng đến kinh người. Tôi hiểu ra rằng người đẹp cũng thật khổ, bởi vì, việc làm một người đẹp không tiền tức là đã thụt lùi. Để vẻ đẹp được lâu dài thì chính mình phải luôn duy trì sự quan tâm cao độ đối với trang phục và việc làm đẹp, không thể có bất kỳ một sự lơ là nào.

Diệp Ly và tôi rõ ràng là không hiểu nhau. Cô ấy ít nói hơn tôi, lúc nào cũng tỏ ra rất khiêm nhường, ngày nào cũng quét dọn, chỉ cần bẩn một tí là cô ấy đi quét ngay. Ngoài ra, việc cô ấy hay làm nhất là đọc sách, hơn nữa điều khá nguy hiểm là cái mà cô ấy đọc chính là giáo trình của chúng tôi.

Việc mà Trịnh Thuấn Ngôn hay làm nhất cũng là đọc sách, đọc Nhược điểm của tình cảm con người, đọc Đường về phương Bắc, đọc tiểu thuyết tiếng Anh nguyên bản. Sau khi lật giở những cuốn sách này tôi đã có thiện cảm lớn với cô ấy. Bất giác, tôi nói chuyện với cô ấy nhiều nhất, như là có ý lấy lòng vậy.

Tôi - Dịch Phấn Hàn, một nữ sinh trầm tính, không có sở thích, mỗi ngày đều quan sát tất cả những thay đổi quanh mình, xem gió khi nào thì mát, lá cây khi nào thì vàng và chúng tôi đã trưởng thành như thế nào. Bề ngoài thì trầm lắng, nội tâm lại mãnh liệt ngang tàng. Có lẽ vì vậy mà bốn năm đó tôi đều là một sinh viên phiền muộn, tôi núp trong bóng tối nhìn trộm cuộc sống đại học của người khác. Tôi không cam tâm, tôi cảm thấy mình thông minh như một thiên tài, tôi thấy vô cùng ức chế, tôi đã ngông cuồng như thế đấy. Tôi không tìm thấy đối thủ.

Tập quân sự xong là chúng tôi bắt đầu lên lớp. Thời khoá biểu vừa phát ra làm chúng tôi mất vui. Một ngày nhiều nhất có sáu tiết học. Hơn nữa, không có tự học buổi tối! Không có tự học buổi tối! Thật là một tin làm xúc động lòng người! Lần đầu tiên lên lớp, sáu người đã phải tìm giảng đường rất lâu vì tất cả đều không biết lầu số 7 ở đâu, cuối cùng cũng mò được đến phòng học nhưng đã muộn rồi. Chúng tôi đang thương lượng xem nên đẩy ai vào trước để hô "báo cáo" rồi chúng tôi cùng bước vào thì thầy giáo đã nhìn thấy chúng tôi và giơ tay ra hiệu cho chúng tôi vào từ cửa sau. Từ đó mới biết rằng ở đại học vào lớp muộn không cần phải hô to "báo cáo", mà hãy tìm cửa sau và lặng lẽ luồn vào là được.

Hôm đó, giáo viên chủ nhiệm xuất hiện và bảo mọi người tự giới thiệu về mình. Ở trường đại học, cái gọi là giáo viên chủ nhiệm chính là người xuất hiện trong vài ngày đầu năm học, còn những lúc khác thì chỉ thấy tiếng mà không thấy người.

Những học sinh nam trong lớp lần lượt bước lên, tỉ lệ nam nữ là 1:10. Sáu người nhận xét một lượt từng điểm một của các bạn nam trong lớp. Cuối cùng đưa ra kết luận là chúng tôi cần phải thu hút nguồn từ bên ngoài, phải phóng tầm mắt xa một chút. Con gái 18 tuổi không hề có khả năng kháng cự đối với những anh chàng đẹp trai. Do đó, ở lớp này chúng tôi đều có thể tĩnh tâm học tập vì không có học sinh nam nào có khả năng quấy nhiễu chúng tôi. Sau khi về phòng kí túc xá, chúng tôi đã nghiên cứu mọi mặt, thảo luận nhiều lần, thậm chứ còn chưng cầu ý kiến của phòng khác rồi miễn cưỡng chọn ra một người làm "bộ mặt" cho cả lớp, và tặng cậu ta một câu quảng cáo như sau: XXXXXX (khi đăng trên mạng, không có ai đoán ra, ở đây tôi sẽ làm một kẻ ác viết ra là xong: "Thằng chột làm vua xứ mù". Sáu chữ, một cụm từ kết cấu chính phản).

Nguồn lấy từ truongton.net
Hachiko21311
Hachiko21311
| Hiệp Sĩ Rùi |

Tổng số bài spam : 46
Danh tiếng : 0
Join date : 22/02/2011
Age : 31
Đến từ : ♥world in my heart♥
Humor : I want change

http://hachiko21311.wordpress.com/wp-admin/

Về Đầu Trang Go down

Bốn Năm Phấn Hồng_ Dịch Phấn Hàn Empty Re: Bốn Năm Phấn Hồng_ Dịch Phấn Hàn

Bài gửi by Hachiko21311 Fri 18 Mar 2011 - 9:08

6. Lần đầu trốn học

Tôi có thể nói một câu nghiêm túc rằng, trước khi vào đại học tôi chưa bao giờ trốn một tiết học nào, thậm chí có thể nói rằng trong đầu vốn không hề có khái niệm trốn học. Khi cần đến lớp thì ngoan ngoãn, khi không cần thì cũng chăm chỉ đọc sách, làm bài tập để vào được một trường đại học tốt.

Tôi ngồi trong phòng học chăm chú nghe các giáo sư thao thao bất tuyệt với đủ mọi cung bậc cảm xúc khác nhau, nhưng tôi lại thấy rỗng tuếch, tôi rất không quen với phương pháp học không hệ thống, không tập trung như thế này. Tự mình đọc sách giáo khoa lịa phát hiện rằng nó thật khô khan vô vị. Năm đó, tôi đã đau xót rút ra một kết luận vừa như đúng mà vừa không phải đúng như thế.

Lần thứ nhất trốn học là lỗi tôi vô tình phạm phải, lần thứ hai là lỗi cố ý, lần thứ ba đã không cho rằng đó là lỗi nữa: "Trốn học giống như sự tự an ủi quen thuộc, rõ ràng biết là cảm giác đó nếu đến quá nhiều lần sẽ có hại cho bản thân nhưng bạn vẫn không có cách nào chống lại được nó."

Vì bốn buổi sáng của tuần đó không có tiết học nên tôi đến trường khác tìm bạn thời trung học của tôi để chơi. Chơi đến 1h40 mới nhớ ra buổi chiều có tiết học. Quay về trường thì chắc chắn không kịp nữa, thế nên tôi gọi điện về kí túc xá nói rằng buổi chiều hãy giúp tôi xin nghỉ, hãy nói tôi bị ốm.

Cứ như vậy tôi chơi cả buổi chiều trong sự lo lắng, thấp thỏm không yên, liệu cô giáo có giống như hồi trung học, hôm sau sẽ đến hỏi tôi mắc bệnh gì hoặc bắt tôi đưa giấy chứng nhận của bệnh viện ra. Khi về đến phòng kí túc xá, các bạn sớm đã tan học rồi. Vừa bước vào phòng, tôi liền hỏi: "Có giúp tớ xin nghỉ không? Cô giáo nói gì không?". Trịnh Thuấn Ngôn nói: "Tớ không xin phép hộ cậu vì chắc chắnc không biết rằng cậu không đến lớp. Bao nhiêu người lên lớp như vậy, cô làm sao nhớ được hết chứ!" .

Tôi không nói gì, trong lòng vẫn thấp thỏm không yên. Đến tận ngày hôm sau không có thầy cô nào đến tìm tôi, tôi bình an vô sự mới thấy yên tâm trở lại.

Nghĩ lại năm đó chúng tôi thật ngốc nghếch. Về sau, khi trốn học, câu đầu tiên khi gặp bạn cùng phòng sẽ không phải là: "Có giúp tớ xin nghỉ không? Thầy có nói gì không?" nữa mà là: "Có điểm danh không? Không à? Ha ha! Tốt!", hay là "Có điểm danh không, cái gì, có à? Sao tớ lại đen đủi thế chứ, cậu có giúp tớ hô "có" không?"

Việc trốn học cuối cùng cũng trở thành một thói quen, thói quen không đi học. Có cả ngàn lí do để không lên lớp, thầy cô giáo giảng không hay, tôi ngủ không đủ, quần áo tôi chưa giặt..., chỉ cần muốn trốn học thì không lo là không tìm được một cái cớ để thuyết phục chính mình. Đến khi thi cuối kỳ thứ nhất, cả phòng, tôi là đứa trốn học nhiều nhất nhưng lại được học bổng loại một. Điều đó đã cổ vũ tinh thần một cách mạnh mẽ, trốn học, đối với tôi mà nói, đã trở thành một nhu cầu trong cuộc sống đại học. Tôi đã làm chuyện đó một cách vô vị và thiếu hiểu biết như thế,tôi muốn lên lớp ít nhất nhưng thi được điểm cao nhất, để chứng minh với mọi người rằng tôi thông minh như thế đấy, để thoả mãn chút hư vinh chẳng ra sao của mình. Sự hư vinh thiếu hiểu biết.

Trước khi trốn học cần phải chuẩn bị tốt một việc, đó là nhất định phải tìm một bạn học có quan hệ tốt giúp bạn hô "có", nhỡ chẳng may điểm danh.

7. Các kiểu tình yêu

Đề mục này đưa ra thật bất lịch sự. Nhưng đó là khi tôi mới vào học năm thứ nhất, mọi người như ong vỡ tổ, nháo nhào đi tìm bạn trai, bạn gái. Yêu đương một cách vội vàng với quy mô lớn như vậy giống như sự phối giống của động vật trong thời kỳ phát dục. Năm thứ nhất, nữ sinh vội vàng tìm bạn trai là vì mới được giải phóng, muốn thử cái mới! Năm thứ hai, nữ sinh vội vàng tìm bạn trai là vì cuối cùng đã phát hiện ra rằng cuộc sống đại học trống rỗng và vô vị biết bao. Năm thứ ba, vội vàng tìm bạn trai thường xuất phát từ lòng đố kị, bởi vì các bạn nữ sinh xung quanh mình dường như đều đã có bạn trai. Năm thứ tư vội vàng tìm bạn trai thường thường là vì đang tìm một phiếu ăn dài hạn hay một cái cầu nhảy.

Tất nhiên, những kiểu tâm lý này không thể vơ vào tất cả các nữ sinh, cho nên các bạn cũng không phải nhặng xị lên. Rời trường trung học, lúc đầu, trường đại học có một sức hấp dẫn mãnh liệt đối với chúng tôi, một trong những nguyên nhân chính là vào đại học chúng tôi có thể yêu đương một cách công khai, có thể nắm tay ôm hôn ở nơi công cộng một cách ngang nhiên. Chú ý, tất cả đều có thể tiến hành "công khai cởi mở", mỗi một nữ sinh trung học sắp bước vào đại học hoặc mới vào đại học đều đang có hoặc đã có những ảo tưởng đẹp đẽ và ước mơ mãnh liệt về tình yêu.

Khi mới bước vào đại học, về chủ quan, những nữ sinh năm thứ nhất chúng tôi có khát vọng và ước mơ mãnh liệt về tình yêu. Về khách quan, những sinh viên nam trong cả trường lùa những nữ sinh năm nhất như lùa vịt, thêm nữa là nữ sinh năm nhất thiếu kinh nghiệm yêu đương, thiếu con mắt sáng suốt để lựa chọn bạn trai. Cho nên, sau khi đợt tập quân sự kết thúc, trong lớp đã có một đám nữ sinh bắt đầu mối tình đầu hoặc mối tình thứ hai của mình.

Đợt tập quân sự kết thúc, người đẹp Tô Tiêu liền trở thành một tấm gương mẫu mực, đã yêu một cậu sinh viên năm thứ ba khoa Sinh. Tiếp theo, La Nghệ Lâm không hiểu sao cũng có bạn trai. Trên lớp những cô gái khác cũng lần lượt có bạn trai như ong vỡ tổ. Một nửa số nữ sinh trong lớp chúng tôi đã có bạn trai, khi chúng tôi mới bước vào cổng trường đại học chưa quá ba táng. Một nửa số nữ sinh lớp chúng tôi thay bạn trai thứ nhất và có bạn trai thứ hai khi chúng tôi bước vào đại học chưa quá một năm.

Trong ấn tượng của tôi, tìm bạn trai hay tìm bạn gái dường như là nhịp điệu chính của năm học thứ nhất. Tôi sẽ hát cho mọi người nghe bài đồng dao rất quen tai có thể nói rõ điều này: "Tìm đi, tìm đi, tìm bạn trai, tìm bạn trai, tìm được một bạn trai tốt, nắm tay nhau hôn một cái, anh là bạn trai của tôi. Rồi sau đó, bai bai."

Nói một cách khái quát thì thế. Nói về tình hình yêu đương một cách tỉ mỉ, chi tiết thì rất khó. Bởi lẽ, hầu hết các nữ sinh vừa bước vào đại học đã yêu ngay, đến năm thứ tư tốt nghiệp thì đã thay đến mấy người bạn trai rồi. Ví dụ như Tô Tiêu, tôi đếm cả buổi cũng không hết được cô ấy có tất cả bao nhiêu bạn trai. Xin cứ thong thả, đợi tôi đếm rõ ràng xong sẽ dần dần kể các bạn nghe. Trường có nhiều nữ sinh, mà đặc biệt là khoa Văn học chúng tôi. Cho nên sự cạnh tranh vô cùng quyết liệt, không, từ "quyết liệt" chưa đủ để nói rõ vấn đề đó, nên dùng từ "khốc liệt" để hình dung. Có nữ sinh năm thứ nhất đã thay đến ba người bạn trai, nhưng cũng có nữ sinh năm thứ tư cũng chưa từng có ai theo đuổi. Con gái muốn tồn tại trong đám con gái thì phải tranh giành bạn trai, giống như các loài cạnh tranh với nhau, loài nào thích ứng với tự nhiên sẽ tồn tại.

Nguồn lấy từ truongton.net
Hachiko21311
Hachiko21311
| Hiệp Sĩ Rùi |

Tổng số bài spam : 46
Danh tiếng : 0
Join date : 22/02/2011
Age : 31
Đến từ : ♥world in my heart♥
Humor : I want change

http://hachiko21311.wordpress.com/wp-admin/

Về Đầu Trang Go down

Bốn Năm Phấn Hồng_ Dịch Phấn Hàn Empty Re: Bốn Năm Phấn Hồng_ Dịch Phấn Hàn

Bài gửi by Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang


 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết